Thứ Hai, 15 tháng 2, 2016

BÀI THƠ GỬI NĂM 2016

ĐÓN TẾT
Tìm mãi hôm nay mới thấy vần
Viết đôi ba chữ để chào xuân
Cành đào nở đỏ bên bờ giếng
Chậu cúc ươm vàng nửa góc sân
Câu đối hai bên treo chửa thẳng
Bức tranh ở giữa dán chưa cân
Cái đài fin cổ đeo ngang vách
Bất chợt oang oang cất giọng ngân

TRỞ LẠI QUÊ XƯA
Xóm nhỏ bên đê khói phủ mờ
Gợi bao kỷ niệm lúc còn thơ
Bờ lau mỗi sáng triều đưa đẩy
Bãi lác từng đêm sóng vật vờ
Bến đá mỏi mòn người ngóng đợi
Bờ sông khắc khoải kẻ mong chờ
Cô đơn buồn tủi trong xa cách
Từ mấy mươi năm đên tận giờ

KỂ CHUYỆN CHỮA BỆNH
Cứ nghĩ người đau cũng giống ta
Kể từ cháu bé đến ông già
Lao đao đầu váng không tan nổi
Ậm ạch bụng sôi khó thoát ra
Hương cứu dò kinh vừa lướt tới
Đũa châm chỉ huyệt mới đưa qua
Bao nhiêu đau đớn đều bay hết
Người bệnh vui cười miệng nở hoa

GỬI AN TUYÊN
(Nhân nghe hát Bến Xưa)
Thêm một lần tôi gặp lại dòng sông
Từ câu hát của cô gái ấy
Khoảng lưu lạc dù xa biết mấy
Mà dòng sông vẫn cứ gọi em về
Câu hát yêu thương, câu hát bộn bề
Làm tức tưởi bao lòng người xa xứ
Bao câu dặm nối nhau từ quá khứ
Cứ dịu dàng tuôn chảy với dòng sông.
Đã bao lần trên sóng mênh mông
Tôi ra trận trên dòng sông ấy
Tim yêu dấu đã cồn lên biết mấy
Khúc ru xa của mẹ đêm nào.
Tôi đã nghe bao tiếng ngọt ngào
Chỉ câu hát em, ru vào đời thực
Để thêm nữa bao yêu thương hết mực
Lại một lần đến với thơ tôi.
Ơi dòng sông, dòng sông cứ trôi
Lòng người mãi chẳng dời chẳng đổi
Như em đó, bao câu ca nóng hổi
Một tình yêu da diết gửi cho quê
Đêm tan rồi…câu hát mãi say mê.

THƠ HÃY LÀ THƠ
Thơ của đồng quê vốn dịu dàng
Xá chi câu chữ khéo hay sang
Chỉ cần nhìn nhận cho chân thật
Ắt hẳn phô ra tấc dạ vàng
Tính độc chỉ toàn lời xúc xiểm
Tâm tà dặt những sự huênh hoang
Mỗi câu khóe cạnh hòng bôi bẩn
Thiên hạ xem ra cũng chẳng màng

NHỚ QUÊ XA
Giật mình tỉnh giấc nhớ quê xa
Ngần ấy năm chưa trở lại nhà
Chùa Tháp mấy chờ chưa ghé đến
Đền Trần lắm hẹn chửa tìm qua
Trà dư đôi lúc ngồi trầm lặng
Tửu hậu vài phen thở hắt ra
Thiên hạ mấy ai kia hiểu được
Nỗi niềm tâm sự giấu trong ta


TỰ PHỤ
Lắm lúc vu vơ hỏi lại mình
Bẩy mươi năm lẻ giữa hư vinh
Mộng mơ giầu có không nên cảnh
Ao ước danh sang chẳng hiện hình
Quên hết sau lưng lời trọng thị
Bỏ qua trước mặt ý coi khinh
Một đời hoan hỉ như đi hội
Ai đó từng mơ được giống mình

NGẪU HỨNG CHIỀU
Chiều muộn in trên bậc đá gầy
Thấp tho tia nắng cuối hàng cây
Đôi con sóc đốm lơ xơ chạy
Vài chú chìa vôi xáo xác bay
Đọt lá cuối cùng găm xuống đất
Tầu dừa tước vỏ hắt lên mây
Câu thơ viết mãi không đòi kết
Nâng chén ru tình đêm đắm say

THÔNG BÁO VỀ HOẠT ĐỘNG CỦA BLOG

Kính gửi các độc giả blog Người cao tuổi phả Lại.
Sau 4 năm hoạt động ở Câu lạc bộ của NCT Phả Lại và 10 năm hoạt động trong Ban lãnh đạo của Hội. Năm 2016 Người quản lý (NQL) đã được địa phương cho nghỉ công tác theo nguyện vọng cá nhân do tuổi cao sức yếu. Cũng từ đây NQL sẽ không có điều kiện tiếp xúc với các thông tin của Hội, vì vậy NQL xin được đổi tên thành "NGÔI SAO PHẢ LẠI" và sẽ chuyển hướng nội dung Blog sang lĩnh vực mới đó là tiếp tục nhận bài của các tác giả về lĩnh vực NCT và các tác phẩm thơ viết về Phả Lại gửi về địa chỉ: Emai: nguoicaotuoiphalai@gmail.com
Với những lý do trên NQL xin các tác giả hết sức cảm thông và tích cực gửi bài để Blog ngày càng phong phú
                                                          Xin trân trọng cảm ơn